Posted in Confessions

Tâm thư gửi Confession #26

Đây là một lá thư dài, dài nhất trong những bức thư mình từng nhận. Khi viết những dòng này, có lẽ bạn nữ ấy đã dùng tất cả chân thành để kể lại câu chuyện tình dở dang của bản thân. Dù lựa chọn như thế nào, mình mong bạn ấy luôn an yên.


Chào Annie, mình biết Góc nhỏ của bạn qua một người bạn của mình giới thiệu. Mình có vào đây để đọc những lời rep confession của bạn, và mình thật sự rất xúc động với những câu từ bạn viết ra, nên mình cũng muốn gửi một xíu tâm sự của mình để xin lời khuyên từ bạn. Đôi khi nói chuyện với một người lạ có lẽ tốt hơn trăm người quen đúng không? Mình có một nỗi phiền lòng, và mình đã mang theo gánh nặng này suốt mấy năm nay rồi. Đây là một câu chuyện tình yêu, một tình yêu mình làm cách nào cũng không thể buông bỏ…

Năm nay mình 23 tuổi, cái tuổi mà đáng ra là phải trưởng thành và hiểu chuyện, nhưng mình vẫn mãi còn vương vấn và không thể buông bỏ quá khứ.

Mình đã yêu thầm một người hơn 10 năm. 10 năm là một con số rất lớn đúng không? Chừng ấy thời gian làm sao mà vẫn còn có thể giữ hình bóng người đó trong tim được chứ? Nghe có vẻ như một câu chuyện buồn cười, như một câu chuyện bịa, nhưng những gì mình sắp trải lòng sau đây hoàn toàn là sự thật. 10 năm rồi, trái tim mình vẫn không chấp nhận chứa chấp ai ngoài bạn ấy. Tình đầu và cũng là người con trai duy nhất mình cảm mến.

Mình lần đầu biết thích một người là từ năm 12 tuổi, lớp 6. Tụi mình học chung trường và học thêm tiếng Anh chung với nhau. Bạn ấy trong ký ức lần đầu tiên tiếp xúc là một người con trai dễ thương, có phần hơi ngốc nghếch. Bạn ấy để tóc xù, kính cận, niềng răng và vô cùng hài hước. Lúc đó, mình cũng chỉ tưởng là một kiểu tình yêu “bồng bột” nhất thời tuổi trẻ, nên cũng không đặt nặng chuyện tỏ tình. Với khi ấy mới lớp 6 thôi, còn quá sớm để có thể hiểu hết tình yêu là gì.

Vì chỉ chung trường không chung lớp nên ở trường bọn mình thường không nói gì cả. Nếu gặp nhau thì chỉ chào một câu rồi thôi, thế nên những cuộc nói chuyện của tụi mình tất cả đều đến từ lớp học thêm tiếng Anh. Bạn học giỏi nên rất nổi trội trong lớp và mình cũng thế. 2 đứa đều ganh đua từng con điểm với nhau, nhưng không hề ghét bỏ nhau trái lại còn hay giúp nhau tiến bộ. 2 đứa lâu lâu đều ra riêng 1 góc để giải bài tập khó cho nhau, chia sẻ từng cái bánh, viên kẹo, hộp sữa. Bạn ấy rất vô tư, bạn luôn cười đùa với mình, nhưng đồng thời cũng luôn vui vẻ với cả thế giới.

Bạn hướng ngoại và luôn được bạn bè vây quanh. Mình biết là bạn sẽ mãi không bao giờ để ý đến một cô bé hướng nội như mình. Mình bắt đầu nhận ra cái thứ tình cảm này dần lớn lên trong lòng. Tim mình dần đập mạnh khi thấy bạn cười, hồi hộp khi bạn ngồi kế bên và cười hí hửng cả ngày hôm đó khi được bạn tâm sự.

Mình thích bạn, rất thích bạn và mình thật sự nhìn nhận nghiêm túc về tình yêu này.

Rồi tất nhiên cái cảm giác crush một người càng rõ ràng hơn khi bạn ấy thích một cô gái khác. Mình ghen tị, mình ghét cô bạn ấy. Và lúc đó, mình cũng vô tình ghét luôn bạn.

Tại sao bạn lại không bao giờ để mắt đến mình? Tại sao bạn lại cứ rong ruổi những thứ khác mà không bao giờ để ý đến cô gái luôn bên cạnh bạn? Mình vẫn không chịu tỏ tình, mình đã rất cố chấp như vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi cả hai bọn mình lên lớp 9, đối mặt vs kỳ thi chuyển cấp, áp lực học hành càng nặng nề. Mình còn nhớ đó là một ngày mưa, bạn đến lớp học thêm với gương mặt buồn bã. Mình hỏi chuyện thì bạn ấy bảo là đã chia tay bạn gái. Ngay lúc đó, có một cảm giác như ngọn lửa bùng lên trong lòng. Đối với mình, đó là thứ cảm giác vui sướng, trào dâng khắp cơ thể mà đến tận bây giờ mình vẫn còn nhớ. Mình đã nghĩ nếu không phải bây giờ thì không biết khi nào mình mới lại có cơ hội.

Mình đánh liều mời bạn ấy đi ăn sinh nhật mình tuần sau, tất nhiên với cái lý do là giúp bạn vui vẻ hơn, haha…Nghe giả dối thật ấy. Và điều ngạc nhiên là bạn ấy chấp nhận. Khi mình bảo là chỉ có 2 đứa thôi ấy, bạn ấy cũng không có ý kiến. Mình đã rất vui, vui đến phát khóc lên được. Đó là 1 tuần chờ đợi hạnh phúc nhất của mình.

Và đến ngày định mệnh đó, mình đã ăn mặc rất xinh, trang điểm rất đẹp cùng bạn ấy dạo bước phố phường, ăn vặt trên phố. Ai nhìn vào chắc cũng nghĩ đây là một cặp đôi đang hẹn hò với nhau. Bạn ấy cười rất nhiều và mình cũng thế. Hôm đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất đối với mình.

Trước khi ra về, lúc chờ xe bus, mình đã lén nắm tay bạn ấy. Không phải nắm cả bàn đâu, chỉ đan ngón tay út vào nhau thôi rồi nhanh chóng bỏ ra. Bạn ấy hơi ngạc nhiên nhìn mình, nhưng tuyệt nhiên không từ chối…

Rồi thời gian lại trôi qua, mình và bạn ấy vẫn nói chuyện, vẫn cho nhau những cái bánh, viên kẹo, vẫn chỉ nhau những bài tập khó. Mình có hỏi bạn đối với bạn, mình là gì. Bạn trả lời “bà là người tui thân lắm đó nha”. Mình đã mất ngủ vì câu nói ấy. Mình đã rất xúc động. Mình đã nghĩ rằng biết đâu mình có cơ hội nâng cấp cái vị thế “bạn thân” thành “người yêu”.

Và đến gần ngày thi chuyển cấp thì tin đồn mình thích bạn ấy cũng bắt đầu được lan rộng. Mình không biết là ai đã đồn, cũng không nhớ là đã kể cho ai. Mình nghĩ chỉ là do biểu hiện lúc đó của mình quá rõ ràng, nên ai nhìn vào cũng thấy mình có tình cảm vs bạn. Mình bị chọc, bị thầy cô nói khéo, bị bạn bè ghẹo, bị cha mẹ nhắc nhở, thêm cả với áp lực học hành lúc đó nên đâm ra mình suy nghĩ không được thông suốt. Mình đã làm một chuyện tồi tệ với bạn mà cả đời này mình luôn hối hận.

Mình đã làm một chuyện kiến bạn tổn thương, mình đã vô tình đẩy bạn ra xa. Mình không muốn kể đó là chuyện gì nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu cho mình quay ngược thời gian, chắc chắn mình sẽ không bao giờ phạm một sai lầm như thế. Mình đã nghĩ lúc đó chỉ là lỡ lời, khi thi xong mình sẽ giải thích lại với bạn, và đồng thời nói luôn cho bạn biết tình cảm này. Nhưng mình không ngờ rằng, đó là lần cuối mình có cơ hội nói chuyện thân thiết với bạn.

Sai lầm đó của mình đã vô tình đẩy bạn ra khỏi ranh giới “bạn thân” mà cả hai đã cất công xây dựng. Bọn mình trở thành hai người xa lạ, lâu lâu chỉ có dăm ba câu xã giao, bạn không còn cười với mình nữa, cũng không nhận những cái bánh mình đưa. Bạn bắt đầu rời xa khỏi những cuộc trò chuyện, và “seen” những tin nhắn mình gửi. Lúc đó mình đã biết không ổn rồi, không thể đợi thi xong nữa, mình ngay lập tức xin lỗi bạn. Mình không muốn phải chậm trễ hơn, mình giải thích rằng lúc đó là do mình ngu ngốc. Mình không bao giờ có ý đó với bạn.

Nhưng bạn chỉ cười cho qua và bảo mình “không sao đâu” rồi thôi. Lúc đó, mình đã hiểu: như một chiếc gương vỡ không thể lành, dù cho có dán bao nhiêu keo dán cũng không bao giờ có thể trở về như xưa. Bạn không còn giận mình nữa, mình biết, nhưng bạn đồng thời cũng đẩy mình ra khỏi vòng tròn ranh giới của bạn. Bạn coi như một trong vô số những người bạn của bạn, mình không còn giữ vị trí quan trọng “thân lắm đó nha” của bạn nữa.

Lúc đó mình đã khóc, bạn ngoài mặt vẫn nói chuyện với mình, vẫn chào hỏi mình nhưng mình biết cái cảm giác như xưa đã không còn. Mình hối hận, học xong về nhà mình chỉ có khóc thôi. Mình nhận ra là mình thích bạn ấy, thích rất nhiều. Đọc tới đây, chắc Annie cũng nghĩ mới lớp 9 làm gì thất tình tới nổi khóc như vậy. Nhưng thật sự là mình đã rất tuyệt vọng. Lớp 9 nhưng mình biết tình yêu lúc đó không như hồi mình lớp 6 nữa, mình khao khát và mong muốn bạn rất nhiều. Mình rất nghiêm túc và coi trọng thứ tình cảm này.

Khi thi chuyển cấp xong, thì tất nhiên không còn đi học nữa. Lúc đợi kết quả mình cũng đã đánh liều nhắn tin hỏi thăm bạn ấy, mình tưởng mình sẽ bị ăn seen nữa thôi, thì bạn ấy bất ngờ rep lại, cực nhanh luôn. Bạn than là đề khó nhưng chắc vẫn sẽ đậu, rồi bạn hỏi mình thi thế nào, dạo này ra sao bla bla lâu quá không gặp. Mình như cá bắt được nước liên tục nhắn tin hỏi chuyện bạn, đùa vui vài câu như những người bạn thân bình thường. À thì đúng là tụi mình “đã từng” là bạn thân. Mình lại nhớ đến sai lầm khi đó và nhắn xin lỗi một lần nữa. Lần này mình đã giải thích rõ ràng hơn và luôn mong bạn tha thứ, mong lại có thể một lần nữa được đi chơi với bạn. Bạn đọc xong hết thì không rep lại gì cả, nhưng tới tối thì bạn nhắn mình (những tin nhắn dưới minh lấy từ máy dt cũ nên vẫn còn lưu giữ rất kỹ).

“Hồi đó có tin đồn bà thích tui bà có biết không”
Mình giật mình chưa kịp nhắn lại gì thì bạn nhắn tiếp.

“TUI CŨNG TỪNG CÓ MỘT THỜI GIAN THÍCH BÀ”
Thề lúc đọc tới tin nhắn đó tim mình thắt lại, tay mình run run không dám nhắn gì nữa. Mình cứ trầm ngâm như vậy rất lâu, chắc có lẽ bạn cũng thấy khó xử nên nhắn ngay.

“Nãy giờ tui nói tào lao, thôi quên đi nha, ngủ ngon”
Linh tính mình mách bảo lúc đó là không thể để mọi chuyện kết thúc như này được. Mình đã nhắn lại, bằng tất cả sự can đảm của mình để tỏ tình.

“Tui thích ông
Từ năm lớp 6
Giờ vẫn thích ông”

Bạn xem xong rồi nhắn lại.
“Cảm ơn bà”

Và bạn không còn nhắn gì nữa cả, kể cả mình có gửi tin gì khác bạn cũng chỉ thả sticker hay nhắn kiểu hời hợt cho xong. Mình luôn tự hỏi lúc đó mình đã làm gì sai sao, hay đáng lẽ mình không nên tỏ tình như vậy. Cuối cũng mình cũng đã nói ra tình cảm nhưng cái cảm giác nặng lòng này vẫn không vơi bớt, nhưng mình vẫn không bỏ cuộc, vẫn nuôi hy vọng tụi mình có thể trở lại như xưa.

Rồi khi lên lớp 10, hai đứa học khác trường, bạn trưởng thành hơn, dậy thì đẹp trai cao lớn hơn và có những mối quan hệ mới. Tính cách bạn vẫn vui vẻ như xưa, up ảnh facebook lúc nào cũng tràn đầy nụ cười. Mình thì vẫn thế, vẫn là cô bé nhỏ bé đơn phương bạn, vẫn vào Facebook của bạn hằng ngày để ngắm nhìn.

Mình bắt đầu nhận ra, mình và bạn không còn có hy vọng nào để nối lại mối quan hệ cũ cả. Thế giới của bạn với mình khác nhau hoàn toàn. Mình ít bạn sống nội tâm, chỉ biết học. Mình không xinh đẹp, không cao, không có gì đáng nổi bật. Bạn thì hướng ngoại hòa đồng, ai cũng quen cũng biết, biết chơi nhạc cụ hay đi đây đi đó.

Bạn với năm 12 và năm 17 tuổi sao khác nhau quá. Bạn quá tốt đi! Trong mắt mình lúc đó bạn quá hoàn hảo cho một cô bé như mình với tới. Mình cũng đã hiểu ra câu nói “Mây tầng nào gặp mây tầng đó” hay “Mày làm gì có cửa” mà người ta vẫn thường hay nói.

Vâng, mình chính thức hết hy vọng nối lại mối quan hệ cũ với bạn. Thậm chí là “bạn bè” bình thường mình cũng không còn dám mơ tới nữa. Mình block bạn, sống theo theo tiêu chí “mắt không thấy tim không đau”, cũng chẳng nhắc gì về bạn với những người xung quanh. Mình cứ thể từ từ tự nhủ là sẽ quên được bạn, rồi cứ vậy mình sống tiếp qua 3 năm cấp 3 cho đến khi thi Đại Học.

Khi lên ĐH, mình có dịp gặp lại bạn đang chơi đàn cho một quán cafe nọ, không phải là tình cờ gặp nhau mà là mình cố ý đi cho bằng được, vì mình nghe là bạn sẽ chơi đàn ở đó, và dù quán café đó rất xa, mình vẫn cố chạy xe đến đó với một chút hy vọng mong manh sẽ được nhìn thấy bạn. Và mình đã được toại nguyện, mình gặp lại bạn, vẫn hình bóng mà mình vẫn luôn nhớ thương năm xưa đó, bạn chơi đàn bạn cười đùa và bạn vẫy tay với mọi người. Mình không biết là bạn có nhận ra mình không, nhưng mình đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy bạn lúc đó, rất rất hạnh phúc.

Trái tim này vẫn yêu bạn thật nhiều, vẫn thích bạn không thay đổi.

Sau đó lâu lâu mình cũng đến quán café để nghe bạn đàn, hay đi bất cứ chỗ nào có ban nhạc của bạn biểu diễn. Tất nhiên, mình luôn chọn góc khuất nhất để lén nhìn bạn, cố để bạn không phát hiện ra mình…và cũng nhờ những lần đi xem đó, mình cũng biết được bạn có bạn gái. Thật sự thì mình không ngạc nhiên vì người hoàn hảo như bạn làm gì mà không có 2 3 cô theo đuổi. Mình thấy bạn cười với cô ấy, đàn cho cô ấy hát, thì thầm vào tai cô ấy. Mình đã bảo mình bỏ cuộc rồi đúng chứ, nhưng mà mình vẫn không thể khống chế trái tim mình.

Mình vẫn còn thương bạn ấy, cảm giác ghen tị trào dâng. Nhưng mình vẫn không phải kiểu người sẽ đi giành giật, hay là con giáp thứ 13 mà đi cướp bạn trai người khác. Mình vẫn chỉ đứng từ xa mà âm thầm nhìn bạn, đối với mình như vậy đã toại nguyện.

Rồi Covid-19 đến, rồi mình bận bịu học hành, rồi lại bận bịu tốt nghiệp, xong lại đi tìm việc làm, mình không còn có thời gian đi xem bạn ấy đàn. Và đến tận bây giờ, ngay lúc mình viết những dòng này, mình đã không còn đi xem bạn biểu diễn nữa.

Những năm tháng cấp 3 và khi học ĐH, mình cũng từng thử yêu đương với những chàng trai khác. Nhưng mỗi khi nhìn người ta mình lại nhớ đến bạn, người ta làm gì mình cũng mang hình bóng của bạn. Mình so sánh rồi tự nhủ nếu là bạn bạn sẽ làm tốt hơn và khiến mình hạnh phúc hơn bla bla. Mình thấy rất có lỗi với những chàng trai khi ấy, có người thích mình thật lòng, nhưng mình đều không thể ngăn bản thân mang ra so sánh với bạn. Chưa bao giờ có cuộc tình nào của mình kéo dài hơn 6 tháng. Nhìn những hành động người ta làm mình đều suy nghĩ đến bạn. Mình thấy rất có lỗi nên đều chủ động nói lời chia tay trước.

Câu nói “Tui đã từng có một thời gian thích bà” của bạn mình vẫn luôn nhớ. Hóa ra bạn và mình cũng từng thích nhau, chỉ khác cái là bạn đã từ bỏ nó thật dễ dàng nhưng mình thì vẫn không thể…

Từ 12 cho tới năm 23 tuổi, hơn 10 năm rồi, mình lâu lâu vẫn mơ thấy bạn. Mơ thấy bạn sánh bước bên mình, bước vào lễ cưới hay có với nhau một mái ấm và những đứa con thơ.

Mình là một kẻ lụy tình, không thể vứt bỏ được thứ tình cảm này đối với bạn. Nếu như khi xưa mình không phạm sai lầm đó, mà vẫn tiếp tục bên cạnh bạn, thì có khi nào mình vẫn sẽ có cơ hội đường đường chính chính thành người con gái của bạn không? Mình vẫn luôn đau đáu về điều đó.

Thật mệt mỏi…nghĩ về bạn ấy mình chỉ toàn muốn khóc.


Chào bạn,

Cảm ơn bạn đã tin tưởng và gửi gắm câu chuyện của bản thân với một người xa lạ như mình. Tình cảm suy cho cùng là lựa chọn của mỗi cá nhân, lời khuyên mình nào dám cho, chỉ là đứng ở góc nhìn của một người ngoài mà tâm sự và trò chuyện với bạn chút thôi.

Cũng như bạn, mình từng crush có một cậu bạn từ thời cấp 2. Nếu bạn không bảo bản thân là nữ, mình còn tưởng đây là thư cậu ấy viết gửi mình. Mình cũng từng làm một vài việc ngu ngốc khiến mối quan hệ của cả hai không thể cứu vãn. Hai đứa cứ thích qua thích về, giận dỗi không nói chuyện, dây dưa dùng dằng gần mười mấy năm. Giờ thì mình không còn thích cậu ấy nữa, tụi mình chỉ là bạn bè bình thường, chẳng mấy thân thiết, nhưng cậu vẫn luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong tim mình. Chắc vì tình đầu khó phai, bạn nhỉ?

Giờ nhìn lại đoạn tình cảm đó, cảm giác có chút tiếc nuối, chút vấn vương, và cả chút hoài niệm, nhưng phần nhiều là biết ơn. Biết ơn vì một người tốt đẹp như cậu từng xuất hiện trong thời thanh xuân của mình.

Có lẽ bạn sẽ thắc mắc, thích một người lâu như vậy, sao mình có thể nói buông bỏ là buông bỏ?

Thật ra buông không được là vì không cam tâm. Rõ ràng cậu ấy từng thích mình, lúc đó nếu như không làm những việc ngu xuẩn, phải chăng mình sẽ có một cơ hội? Nhưng, lời đã nói thì không thể rút lại, việc đã làm cũng không thể coi như chưa từng xảy ra. Có thể ngày ấy cậu ấy từng rất thích bạn, nhưng tất cả đã là quá khứ. Cho dù bạn tiếp tục xin lỗi và cầu xin cậu ấy tha thứ thì mọi chuyện cũng không thể vãn hồi. Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ. Tuy đau lòng nhưng đây là sự thật mà bạn buộc phải chấp nhận.

Không chỉ cậu ấy, mà sau này, có lẽ bạn sẽ dần nhận ra, quan hệ giữa người với người đều vậy cả. Đa phần đều là những đường thẳng cắt nhau, có duyên thì sẽ cùng phương hướng, đi tiếp với nhau thêm một đoạn. Mà không có duyên thì một lần giao nhau rồi mãi mãi cách xa.

Qua cách bạn kể về bản thân, mình cảm giác bạn là một cô gái học hành khá ổn, có năng lực. Vẫn còn những chàng trai khác theo đuổi bạn, điều này chứng tỏ bản thân bạn vẫn có những điểm thu hút nhất định. Nhưng đứng trước ánh mặt trời là cậu ấy, bạn dường như thu mình lại, chỉ đứng trong góc khuất để lặng lẽ nhìn cậu ấy.

Giả như cậu ấy không còn là ánh mặt trời, liệu bạn có còn thích cậu ấy? Giả như cậu ấy sau này học hành chẳng ra làm sao, không còn điển trai, mà chỉ là một người tầm thường, bạn sẽ vẫn thích cậu ấy nhiều như vậy?

Hỏi bạn điều này là để làm rõ, vì cớ gì mà bạn lại trở nên nhỏ bé trước một người đến thế. Ngoài việc không đành lòng vì việc làm năm xưa, bạn có thấy tự ti vì mình thua kém cậu ấy không?

Bạn thân mến, trên đời này không ai sẽ không sống nổi chỉ vì thiếu một người nào đó ở bên. Dù chỉ một mình, bạn cũng phải tự tin ngẩng cao đầu và sống thật trọn vẹn từng phút từng giây. Đừng vì một lỗi lầm thuở thiếu thời, vì không có được cậu ấy mà dằn vặt bản thân. Đã nhiều năm trôi qua, bạn và cậu ấy đều phải tiến về phía trước.

Nhìn thẳng vào hiện thực thì hiện tại bạn có ba lựa chọn. Một là bất chấp tất cả quay lại theo đuổi cậu ấy, tỏ bày với cậu những tình cảm trong lòng bạn bao năm qua. Hai là triệt để buông bỏ, block cậu ấy, coi như bạn và cậu ấy đã lướt qua nhau. Ba là quay lại làm bạn bè, không cưỡng không cầu, mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu tiến được bước nữa thì tốt, mà nếu không thì cứ tiếp tục hành trình của riêng bạn. Trong biển người mênh mông, rồi bạn sẽ gặp được người phù hợp với mình thôi.

Love always,
_Annie

Lời nhắn nhủ:
Các bạn có thể tâm sự với mình qua Confession gửi Annie nha. Hy vọng chuyên mục Confession này sẽ ngày càng phát triển, để từ đây, câu chuyện của bạn không chỉ là của bạn nữa, mà nó có thể còn là niềm an ủi, sự động viên, hay là nguồn cảm hứng cho rất nhiều bạn trẻ khác. Rất cảm ơn mọi người đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện của bản thân với một người xa lạ như mình. 


Góc nhỏ của Annie là blog phi lợi nhuận, miễn phí cho tất cả bạn đọc và không chạy quảng cáo. Sự ủng hộ của bạn là điều không thể thiếu giúp blog tiếp tục tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Bạn có thể ủng hộ cho blog tại ĐÂY nhé! ^^

Bình luận