Nếu bạn nào mới theo dõi blog mình, đọc tiêu đề hẳn sẽ thắc mắc vì sao bài trước còn Confession #26 mà bài này qua tới #39. Đơn giản là vì một vài Confessions có phần riêng tư và được yêu cầu không đăng công khai, nên mình chỉ có thể phản hồi riêng qua email. Riêng với lá thư này, mình mạn phép xin được chia sẻ, bởi mình nghĩ, việc hoang mang về định hướng trong tương lai ở độ tuổi đôi mươi không phải chỉ là câu chuyện của mình người viết, mà còn là vấn đề mà rất nhiều bạn đọc ở đây đang gặp phải. Hi vọng rằng những dòng hồi đáp của mình này sẽ phần nào giúp mọi người có thể tìm thấy một góc nhìn, có thêm một hướng đi.
Tác giả: Annie
Nỗ lực
Trong phim “Trăm năm hoà hợp, ước định một lời”, sau trận thách đấu cá nhân ở phòng học, khi Hạ Lâm Chi bị Thẩm Văn Duyệt mỉa mai rằng cô sẽ ảnh hưởng đến Tưởng Chính Hàn trong cuộc thi lập trình, thay vì cúi đầu khép nép, cô đã mày mò tự tìm cách chứng minh năng lực của bản thân. Continue reading “Nỗ lực”
Người có câu chuyện thì đâu đâu cũng là hồi ức
Tối nọ học bài xong, tranh thủ đọc lại quyển tiểu thuyết kia lần hai, không hiểu sao thấy còn hay hơn lần đầu đọc nữa. Rất nhiều chi tiết và tình tiết trước đây đọc lướt nên bị sót, giờ đọc lại thấm gì đâu. Phân cảnh cuối quyển 1, trên con đường vắng người buổi sáng sớm, sau bữa tiệc chia tay với những người bạn, Trần Lộ Chu gọi Từ Chi lại rồi ôm cô lần cuối, cứ tưởng tượng ra khung cảnh đó là lại thấy rưng rưng.
Continue reading “Người có câu chuyện thì đâu đâu cũng là hồi ức”
Đường vẫn còn dài
Một tuần của mình trôi qua vừa nhanh mà lại vừa chậm, cuối tuần hay ngày bình thường của mình cũng chẳng khác biệt là mấy. Sáng học tiếng Anh 2h rồi học lập trình. Chiều đọc giáo trình và giải bài. Tối đến viết luận và luyện nói. Nhiều lúc mình cũng tưởng mình sắp tự kỷ đến nơi rồi. Có lẽ do mình hèn, so với việc đi ra ngoài tâm sự về khó khăn của bản thân, mình thà quay lại và tự gắm nhấm nó thì hơn. Continue reading “Đường vẫn còn dài”
Kiên nhẫn
Bài học lớn nhất mà mình học được trong quãng thời gian mông lung và bấp bênh vừa qua, đó là sự kiên nhẫn.
Khi mới về Đà Nẵng, mình đã nghĩ bản thân rồi sẽ gắn bó lại với nơi này. Mình thậm chí còn thoả hiệp, tính quay về làm cái ngành mình không thích chỉ để ổn định tại đây. Có lẽ, sau bao năm cạnh khoé điểm số, chạy đua theo bè bạn cùng lứa, mình đã quá mệt. Mình “trốn” về đây, ảo tưởng rằng mảnh đất này có thể là bến đỗ cuối cùng của mình. Continue reading “Kiên nhẫn”
Những điều mình học được trong giai đoạn khủng hoảng tuổi 25
Dưới đây là 10 bài học mình đúc rút được trong những ngày hoang mang lạc lối nhất ở tuổi 25 – những điều mình ước mình biết được khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Continue reading “Những điều mình học được trong giai đoạn khủng hoảng tuổi 25”
[Review] Bí Mật Nơi Góc Tối – Từ tiểu thuyết đến phim chuyển thể
Mình biết đến Bí Mật Nơi Góc Tối vì có một khoảng thời gian lướt newfeed Facebook toàn hình hai bạn diễn viên chính. Thú thực là bản thân cũng hai mấy tuổi rồi nên mình không mấy hứng thú với chủ đề học đường lắm. Suy cho cùng, mình vẫn thích những bộ phim gần với cuộc sống thực một chút, vừa coi để học hỏi, vừa suy ngẫm lại những việc mình đã làm. Continue reading “[Review] Bí Mật Nơi Góc Tối – Từ tiểu thuyết đến phim chuyển thể”
Điểm qua vài quyển ngôn tình mình vừa đọc gần đây
Chắc cũng 2 năm rồi mình mới quay lại đọc ngôn tình. Thứ nhất là vì thời gian càng ngày càng eo hẹp, mình không thể đọc loạn như trước. Thứ hai là vì lớn tuổi rồi, gu đọc sách dần thay đổi. Giờ thì mình chịu không nổi cái kiểu nam nữ chính chưa hiểu gì nhau đã lao vào yêu. Tất nhiên đã là ngôn tình thì tác giả phải vẽ ra một thế giới màu hồng hơn bình thường, chưa kể mấy đoạn xôi thịt không cần thiết, lại còn mớ chi tiết vô lý nữa. Nhưng thôi đọc để giải trí, mình cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần không quá phi logic, có thông điệp và chút chiều sâu tâm lý thì vẫn chấp nhận được. Continue reading “Điểm qua vài quyển ngôn tình mình vừa đọc gần đây”
[Zhihu] Tại sao nhân vật Trương Vạn Sâm trong “Ngôi Sao Lấp Lánh” lại cuốn hút đến vậy?
Nhịn đã mấy hôm rồi, cuối cùng tôi không nhịn được nữa. Dù cái tên Trương Vạn Sâm đã được thảo luận rất sôi nổi trên mạng xã hội, các trang blog và nền tảng video, nhưng trong vòng bạn bè tôi thì nó vẫn cứ im hơi lặng tiếng. Mấy ngày qua, tôi chẳng thấy bất kỳ bài báo nào về “Ngôi Sao Lấp Lánh” hay Trương Vạn Sâm, thế nên tôi quyết định tự viết một bài vậy.
Vẫn một mình, nhưng mình khác trước rồi sao?
Có bạn hỏi mình: “Một mình có ổn không?”
Ổn. Không những ổn, mà còn rất tốt.
Bạn nào follow blog mình lâu thì cũng biết, tháng 9 năm 2021, phần vì dịch bệnh nghiêm trọng ở Sài Gòn, phần vì mới nghỉ việc nên mình về lại Đà Nẵng. Khi đó về nhà, không phải vì mệt mỏi khi phải gồng gánh một mình nơi đất khách quê người, mà chẳng qua vì không nhìn thấy được bản thân trong tương lai nếu tiếp tục ở đó. Continue reading “Vẫn một mình, nhưng mình khác trước rồi sao?”