Tối nọ học bài xong, tranh thủ đọc lại quyển tiểu thuyết kia lần hai, không hiểu sao thấy còn hay hơn lần đầu đọc nữa. Rất nhiều chi tiết và tình tiết trước đây đọc lướt nên bị sót, giờ đọc lại thấm gì đâu. Phân cảnh cuối quyển 1, trên con đường vắng người buổi sáng sớm, sau bữa tiệc chia tay với những người bạn, Trần Lộ Chu gọi Từ Chi lại rồi ôm cô lần cuối, cứ tưởng tượng ra khung cảnh đó là lại thấy rưng rưng.
Continue reading “Người có câu chuyện thì đâu đâu cũng là hồi ức”