Không biết các bạn đã nghe album mới These Two Windows của Alec Benjamin chưa nhỉ, mình thì đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Vẫn dòng nhạc quen thuộc, mỗi bài hát một câu chuyện, nhưng lyrics ở album này lại có phần man mác buồn và đầy suy ngẫm. Mình thấy đâu đó chút bâng khuâng khi nhìn lại những tháng ngày trước, chút mơ hồ khi nghĩ về tương lai, chút cay đắng trên hành trình theo đuổi mơ ước, của Alec, và của cả mình. Mình thích tất cả bài hát, nhưng thích nhất có lẽ vẫn là Oh My God, bởi vì lần đầu nghe bài này, từng câu từng chữ đều chính xác là những điều trong lòng mình muốn nói. Continue reading “[Review] Oh My God – Alec Benjamin | Lạc lối ở tuổi 20”
Thẻ: #amnhac
[Review] Khi ta còn trẻ – Châu Hưng Triết
Dạo này mình bị ghiền nhạc của Châu Hưng Triết. Giai điệu không chỉ bắt tai mà lời bài hát và câu chuyện đằng sau cũng rất ý nghĩa. Hôm nay, khi bỏ ngang giữa chừng cái khóa học vớ vẩn Đi tìm mục đích sống và tốt nghiệp trường học cuộc đời gì đấy của LPE, mình quay về căn phòng quen thuộc và tình cờ thấy nghe được bài Khi ta còn trẻ của Châu Hưng Triết.
Continue reading “[Review] Khi ta còn trẻ – Châu Hưng Triết”
[Review] Thoughts – Sasha Sloan
Càng lớn, mình phát hiện bản thân chỉ toàn nghe nhạc cũ, nhạc mới cũng nghe nhưng khá kén chọn. Đã qua rồi cái thời hào hứng đi khám phá mấy bài top hit trên bảng xếp hạng. Giờ mình chỉ đi nghe lại nhạc của những nghệ sĩ mình thích, cũng ít khi rủ đứa này đứa kia: “Nghe bài này nè, hay lắm”. Mình chỉ đơn giản là enjoy thứ âm nhạc mình thích. Nghe, và ngẫm lời bài hát thật lâu. Continue reading “[Review] Thoughts – Sasha Sloan”
[Review] Must Have Been The Wind – Alec Benjamin | Câu chuyện về sự tử tế
Mình nghe Must Have Been The Wind cũng khá lâu rồi, nhưng bận này bận kia nên mãi chưa dành thời gian để viết review. Hôm trước đọc tin Suli f(x) tự tử vì trầm cảm, không hiểu sao mình lại nghĩ đến bài này. Nếu như ai trong chúng ta cũng dùng sự chân thành và tử tế như cậu bạn trong bài hát để đối đãi với Suli, có lẽ cô đã không đưa ra lựa chọn cực đoan như vậy. Trầm cảm, suy cho cùng chính là cảm giác cô độc đến cùng cực, không ai có thể lắng nghe và đồng cảm với mình. Từng có giai đoạn trải qua mớ cảm xúc tiêu cực đó, nên khi đọc tin, mình thực sự rất buồn. Continue reading “[Review] Must Have Been The Wind – Alec Benjamin | Câu chuyện về sự tử tế”
[Review] The Way to Nowhere – Alec Benjamin
The way to nowhere với mình tựa như lát cắt của cuộc sống, trong đó Alec kể câu chuyện buồn về hai kẻ lang thang vô định trên đường đời, ngày qua ngày họ theo thói quen làm việc như một cỗ máy không cảm xúc.
Continue reading “[Review] The Way to Nowhere – Alec Benjamin”
[Review] Water Fountain – Alec Benjamin
Không hiểu sao mỗi lần nghe Water Fountain mình lại cảm giác cực kì hụt hẫng. Đặc biệt là đoạn Alec hát: “She was too young. I was too young”. Nó khiến mình bất chợt nhớ đến câu nói của Lâm Kiến Thanh trong Us and Them: “Sau này chúng ta cái gì cũng có, nhưng chúng ta lại không còn nữa.” Continue reading “[Review] Water Fountain – Alec Benjamin”
[Review] Gotta Be A Reason – Alec Benjamin
Trước đây mình có nghe bài Let Me Down Slowly của Alec, khá thích giai điệu nhưng cũng không để ý lắm. Nhờ bài này mà mình bắt đầu chú ý Alec, và đi tìm hiểu về cậu. Và oimeoi, mình tự hỏi vì sao quả đất này lại có một con người siu đáng eo và siu tài năng vậy chứ. Thực sự rất cách thích cậu “kể chuyện” qua bài hát, và chất giọng siêu unique, siêu ngọt của cậu. 😊😊😊
Continue reading “[Review] Gotta Be A Reason – Alec Benjamin”
The older I get, the more that I see…
Nghe bài này, mình lại nhớ đến mẫu chuyện tình cờ đọc trên Facebook vài hôm trước với tựa đề “Một đời là quá dài”. Người mẹ trong mẫu chuyện đó không lựa chọn thoả hiệp để có một cuộc sống yên ổn tạm bợ với người chồng trước. Bà ly hôn và cưới người khác để sống một đời hạnh phúc. Continue reading “The older I get, the more that I see…”
Đôi điều về Alec Benjamin
Nói sao nhỉ, mặc dù Alec Benjamin đúng là nghệ sĩ mà mình thích đấy, nhưng không phải là idol, không phải là kiểu thần tượng mà mình vẫn nghĩ.
Diary ngày buồn
Cảm giác không thể mắc móc niềm tin của bản thân ở bất kỳ ai thật sự rất cô độc. Tựa như trên cõi đời này ngoài bản thân và nội tâm của mình ra, chẳng ai đáng tin để mình mở cánh cửa nội tâm. Bởi vì quá khứ đã cho thấy, để cho người đời biết nhiều thì sẽ tạo cơ hội cho họ làm tổn thương mình. Có thể họ cố ý hay vô ý, nhưng vết thương một khi rách miệng rồi thì đau âm ỉ chịu không được. Rồi lại biến thành hận thù, rồi lại tiếp tục tổn thương. Lạnh lùng và ít nói suy cho cùng chỉ là vỏ bọc để bảo vệ bản thân mà thôi.
Cuộc sống này, thật tàn khốc!