Posted in Tản mạn

Diary ngày buồn

Cảm giác không thể mắc móc niềm tin của bản thân ở bất kỳ ai thật sự rất cô độc. Tựa như trên cõi đời này ngoài bản thân và nội tâm của mình ra, chẳng ai đáng tin để mình mở cánh cửa nội tâm. Bởi vì quá khứ đã cho thấy, để cho người đời biết nhiều thì sẽ tạo cơ hội cho họ làm tổn thương mình. Có thể họ cố ý hay vô ý, nhưng vết thương một khi rách miệng rồi thì đau âm ỉ chịu không được. Rồi lại biến thành hận thù, rồi lại tiếp tục tổn thương. Lạnh lùng và ít nói suy cho cùng chỉ là vỏ bọc để bảo vệ bản thân mà thôi.

Cuộc sống này, thật tàn khốc!

Bình luận