Dù bị chê là truyện có cái kết vô hậu nhưng mình vẫn thích Bí mật bị thời gian vùi lấp. Và hơn thế mình thích cách Tô Mạn yêu Tống Dực. Từng vì một người mà nỗ lực và cố gắng hết sức, cảm giác này mình hiểu.
(1)
Trên đời này trừ bỏ lứa tuổi tiểu học, lấy đâu ra những người nào có tâm linh thuần khiết. Cho dù là trong câu chuyện cổ tích Cô Bé Lọ Lem nhảm nhí nhất kia, bà tiên cũng phải biến ra cỗ xe bí đỏ, váy công chúa, giày thủy tinh, có đầy đủ đạo cụ rồi, mới có thể khiến cho hoàng tử chú ý tới nàng, mấy cậu cứ thử để cho Cô bé Lọ Lem mặc bộ váy rách rưới, cầm cái chổi bẩn thỉu của nàng tới gặp hoàng tử, xem hoàng tử có thèm chú ý tới nàng hay không. Có thể thấy, cho dù là chuyện cổ tích thế giới, cũng đều cho rằng vẻ bề ngoài mỹ lệ trọng yếu biết bao nhiêu, thế mà vì cái gì từ lúc nhỏ cho tới lớn, tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dáng chật vật không thể chịu nổi thế này.
(2)
Mệt, thực là mệt, bất quá cũng tốt, đôi khi, sự mệt mỏi khiến người ta quên mất tự hỏi bản thân, mà quên mất tự hỏi bản thân đôi khi có thể coi như là một loại hạnh phúc.
(3)
Thiên nga chính là thiên nga, con vịt xấu xí thì vẫn mãi là một con vịt xấu xí, nếu một con vịt xấu xí biến thành một con thiên nga, thì chỉ có một khả năng, nó là nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích thế giới, mà sai rồi, cho dù là trong truyện cổ tích thế giới cũng không có khả năng. Bởi vì con vịt con xấu xí kia vốn dĩ là một con thiên nga bị lạc khỏi bầy, mà trong hiện thực, chúng ta đều là những con vịt xấu xí thực sự.
(4)
Thành phố này rất lớn, lớn tới mức làm cho tôi sau một ngày làm việc bận rộn, cũng không tìm thấy cảm giác cô độc của mình. Không biết bao nhiêu đêm, tôi đã từng tự hỏi, tương lai tôi sẽ như thế nào ?? Chẳng nhé cứ lặp đi lặp lại những hành động đi làm rồi tan tầm hay sao? Tới lúc sẽ lấy chồng sinh con sao ? Chẳng nhẽ cuộc sống cứ trôi qua như vậy sao ?
(5)
Con đường phía trước ngập tràn sương mù, mà bản thân tôi cũng chẳng biết, thực sự là mình muốn cái gì. Công việc bận rộn làm người tôi chìm đắm trong mệt mỏi, nhưng đôi khi giữa những phút lặng, cảm thấy mình càng tỉnh táo lại càng mê muội. Những ảo tưởng trước đây về tương lai của tôi hoàn toàn không như vậy, nếu biết rằng sau khi lớn lên mình sẽ chỉ là một kẻ chỉ biết máy móc làm việc trong những ô vuông nhỏ hẹp, tiền lương chỉ dùng để mua nhà trả góp, thì chắc tôi sẽ hy vọng mình vĩnh viễn không lớn lên.
(6)
“Em đã từng nhìn thấy một câu nói, đại khái là, mỗi người đàn bà đều như một viên đá quý thô chờ gọt giũa, mà người đàn ông nàng yêu chính là người thợ thủ công kia, nữ nhân cao nhã hay tục tằng, đều được quyết định bởi người đàn ông nàng yêu là loại người như thế nào. Có lẽ những người này đã nói hơi quá, nhưng mà, đúng là nữ nhân sẽ chịu ảnh hưởng của người mà nàng yêu.
(7)
Thật may mắn là em đã yêu phải anh ấy, bởi vì người em yêu là anh ấy, cho nên em cố gắng làm cho em trở nên tốt hơn, cố gắng làm một người thiện lương, cố gắng nhiệt tình yêu thương mỗi ngày trong đời, cố gắng dùng một thái độ tích cực để đối mặt với những suy sụp, nhờ có anh ấy, mà một kẻ tự ti như em đã dần trở thành một người tự tin, nhờ có anh ấy, mà em hiểu được cảm giác đuổi theo ước mơ của mình, nhờ có anh ấy, mà em cảm thấy mình đẹp hơn rất nhiều. Trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, có loại lãng mạn động lòng người, có loại sầu triền miên, có loại trầm luân thống khổ, lại có loại mưa dầm thấm lâu, nhưng em tin rằng không có bất kỳ loại tình yêu nào có thể tốt hơn cái em đang có, tình yêu của em làm em càng thêm tham sống, càng thêm yêu mình.”
(8)
Trên đời này, yêu đơn phương cũng không đau khổ, đau khổ là, bạn phát hiện ra rằng bạn có cơ hội nói cho đối phương biết, có điều chính bạn không biết nắm bắt, đến khi bạn hiểu được điều đó, thì cơ hội đã không còn nữa.
(9)
“Anh ở Thanh Hoa chờ em.”
Không biết bao nhiêu đêm, lúc mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ say, tôi ôm sách ngồi ôn bài dưới ánh đèn nhà vệ sinh. Không biết bao nhiêu sáng sớm, lúc mọi người còn say giấc mộng, tôi đã cầm lấy sách tiếng Anh, ngồi học thuộc lòng từ ngữ. Cũng từng cố gắng suốt một học kỳ, nhưng môn toán vẫn không tốt, cũng từng sau khi làm vô số bài tập, môn hóa không tăng mà lại thụt lùi, không phải không có những lúc nản lòng thoái chí, những thời khắc tưởng từ bỏ hết thảy. Nhưng mỗi khi cảm thấy mình dốt nát hơn những người khác, những giây phút cảm thấy mình tuân theo số phận mà từ bỏ hết thảy, lại nhớ tới vẻ mặt không cho là đúng lúc đó của anh, nhớ tới nụ cười rạng ngời ngày đó của anh, nhớ tới những ánh sao lấp lánh, ánh mặt trời rạng ngời trong tâm, vì thế, vào những ngày ôm sách ôn thi, trốn trong chăn khóc lớn một trận, sau đó lại nắm chặt tay, lại bắt đầu xuất phát.