Quá để tâm đến cách nhìn của người đời, sống nơm nớp lo sợ vì e rằng một ngày nào đó sẽ bị phát hiện ra mình không giỏi như vậy. Cất mọi cảm xúc, vùi chôn điều mình thích, đeo chiếc mặt nạ mà mọi người muốn xem, làm những việc mà người đời cho là đúng. Tỏ ra vui vẻ, khiến bản thân trông thật tài năng. Ngày này qua tháng khác, chúng ta sống như một cái máy, dần dà quên mất rốt cuộc mình là ai, ban đầu mình muốn gì, và tại sao mình lại đang làm những việc này. Đến một ngày, ta chợt nhận ra, mình lạc lối rồi.
Tâm thư gửi Confession #23
Mình vô tình lang thang trên Spotify để nghe list nhạc của chị Sasha Sloan thì lại lạc vào “Góc nhỏ của Annie”. Thú thật thì mình lúc đầu k có hứng thú đâu, vì mình ít khi theo dõi blog lắm. Nhưng mà nghe cái tên tự nhiên thấy cũng có vẻ dễ gần nên mình đã vào xem thử. Tuy chưa bao giờ biết đến blog của bạn trước đây, nhưng mà mình thấy những bài về kinh nghiệm bạn chia sẻ rất gần gũi, mình thấy bản thân của mình những năm tháng trước và hiện tại mình trong đó, thực sự rất giống!! Continue reading “Tâm thư gửi Confession #23”
Chúng ta thực ra không cần sống đau khổ như vậy
Sau những tháng ngày dằn vặt, ép buộc bản thân phải làm những việc nghe có vẻ “có tương lai”, “ổn định hơn”, “có nơi để thuộc về hơn”, rồi khi đêm về nằm trằn trọc suy nghĩ liệu bản thân mình có lầm đường hay không, sau cùng phải buông bỏ tất cả để thực sự sống theo cách mình muốn. Đến nay, cuối cùng mình cũng hiểu ra:
Continue reading “Chúng ta thực ra không cần sống đau khổ như vậy”
Đâu mới là phương hướng đúng đắn?
Một buổi chiều với những suy nghĩ vẩn vơ, ngón tay mình bất giác gõ phím trong vô định, nghĩa là mình hoàn toàn không biết sắp tới đây mình sẽ viết ra điều gì. Chỉ là có một số chuyện để trong lòng thì rất khó chịu, nhưng nói ra thì lại không có đủ dũng khí, chi bằng dùng đôi ba câu chữ để biểu đạt vậy. Continue reading “Đâu mới là phương hướng đúng đắn?”
Thế giới này thực quá ồn
Ngồi học Hán tự và luyện chữ một lúc lâu nhưng không thể tập trung vì các cô chú trong xóm đang chè chén và chuyện trò rôm rả, trong đầu mình bất giác vang lên giọng nói: Continue reading “Thế giới này thực quá ồn”
Nghỉ ngơi cũng là một phần của quá trình
Vì giãn cách xã hội do Covid, phần vừa mới nghỉ việc và ở nhà tự học, đôi khi mình cũng có chút sốt ruột. Mình tự hỏi, khi chuỗi ngày nghỉ này qua đi, mọi thứ trở lại bình thường, chuyện gì sẽ xảy ra với mình? Continue reading “Nghỉ ngơi cũng là một phần của quá trình”
Nỗ lực vì hiện tại
Trong Nơi xứ người, tôi rất ổn (2021), khi Kiều Tịch Thần trạng thái không tốt, không thể hoàn thành bài thuyết trình để đề xuất cho sản phẩm mới dù đã nỗ lực bao đêm, có một câu thoại của cô ấy khiến mình bất giác rưng rưng: Continue reading “Nỗ lực vì hiện tại”
Confession #7: Tuổi 17, hiện thực và lý tưởng
“Ngày 13/8/2021 Thời tiết hôm nay phảng phất mưa nhẹ, những hạt mưa ấy không khỏi khiến cho bản thân suy nghĩ về tương lai. Trong tâm tư của một cô gái 17 tuổi đang mang nhiều cảm xúc hỗn độn, phức tạp. Tuổi 17, đã đến lúc phải suy nghĩ về tương lai, về lựa chọn của mình. Continue reading “Confession #7: Tuổi 17, hiện thực và lý tưởng”
Nếu có một mindset đúng, kiểu gì bạn cũng sẽ đạt được thứ mình muốn
Ngày xưa thời còn học cấp 3, mỗi khi học Toán, gặp mấy câu cuối cùng khó nhằn không giải ra, mình hay nghĩ rằng:
“Hừm, câu khó như này chỉ dành cho mấy bạn giỏi làm thôi. Dân đen như mình chỉ cần ráng được 8 hay 9 điểm gì đó là được, 10 điểm là quá xa vời.” Continue reading “Nếu có một mindset đúng, kiểu gì bạn cũng sẽ đạt được thứ mình muốn”
[Review] Lovestruck in The City – Tình yêu chốn đô thị
Kể ra thì Lovestruck In The City là bộ phim Hàn thứ 5 hay thứ 6 gì đó mình coi vì tình cờ nghe nhạc phim trên Youtube. Thời lượng phim khá ngắn, chỉ 16 tập, mỗi tập tầm 35 phút nên mình chỉ mất 2 ngày là cày xong. Dù vậy, mình nghĩ phim đã làm rất tốt trong việc kể những câu chuyện tình yêu đô thị của người trẻ dưới nhiều góc nhìn khác nhau. Continue reading “[Review] Lovestruck in The City – Tình yêu chốn đô thị”